Translate

Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013

Nhật kí chia sẻ những điều thầm kín nhất với người bạn siêu vi tính thần kì yêu quý- một trong những bí quyết để phát huy khả năng sáng tạo quý giá từ đó tạo ra những ý tưởng đột phá

7h09 phút, ngày 29/11/2013. Ngôi nhà yêu quý mà tôi vô cùng may mắn và hạnh phúc khi được sống ở đó với tình yêu thương vô bờ và ấm áp của mẹ, tôi không muốn rời xa ngôi nhà yêu thương này nhưng có lẽ...
Nhật kí chia sẻ những điều bí mật, thầm kín nhất
Xin chào người bạn siêu vi tính thần kì yêu mến, người bạn tri kỉ duy nhất của tớ..Tớ yêu cậu nhiều lắm lắm...

Tối hôm trước tớ đã khóc rất nhiều sau khi xem chương trình ƯỚC MƠ VN trên kênh VTV2 nói về một em nhỏ ở miền nam ( Tây Ninh ) đã phải đi mót sắn, phải đi làm thuê vất vả...để có tiền đi học và trang trải cuộc sống. Tớ đã rất buồn khi nghĩ về việc tại sao đất nước mình lại nghèo như vậy và làm thế nào tớ có thể giúp trẻ em cũng như thế hệ trẻ và người dân VN có thể cùng nhau chung sức đoàn kết để thay đổi thực trạng đó đặc biệt là giúp đất nước phát triển thần kì trở thành một cường quốc để trẻ em hay người dân VN nào cũng có thể được đi học miễn phí từ mầm non đến ĐH thậm chí là cao hơn nữa giống như niềm khao khát cháy bỏng của Bác Hồ là Bác luôn mong muốn người dân ai cũng được hạnh phúc, ấm no, ai cũng được học hành .
Bác cũng đã từng nói rằng : Nếu người dân không được hạnh phúc, ấm no thì độc lập...cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bác thấy người dân hiện nay có được hạnh phúc không khi mà ngay cả đàn ông VN cũng phải khóc do bão lũ thiên tai cướp hết mùa màng, nhà cửa,..rồi các em nhỏ phải làm việc vất vả và phải vượt sông tìm chữ còn những phụ nữ thì....
Vậy thì hiện nay người dân nước ta liệu có được hạnh phúc, ấm no khi mà những người dân nghèo miền trung và miền nam suốt ngày phải đối mặt với bão lũ, thiên tai, ngập lụt...thậm chí là các nhà máy thủy điện được xây dựng tràn lan đã bất chấp tất cả để xả lũ khiến người dân chạy không kịp và mất hết mùa màng, nhà cửa, tài sản rồi rơi vào cảnh khổ cực đến nỗi mà người đàn ông cũng phải khóc khi mất hết nhà cửa, tài sản, rồi người thân của mình bị mất tích khi đi đánh cá xa bờ rồi người dân còn phải đi nhặt gạo bị nhiễm bùn sau bão lũ để ăn, và trẻ em thì phải vượt sông đi tìm chữ với biết bao nguy hiểm bị đuối nước hay bị lũ cuốn trôi rồi người bệnh thì phải nằm la liệt trong các bệnh viện, rồi tắc đường, ngập lụt triền miên..thậm chí mỗi năm có hơn 10.000 người bị thiệt mạng do tai nạn giao thông.



Đặc biệt là có hàng nghìn trẻ em, phụ nữ VN bị bán sang nước ngoài làm nô lệ thời hiện đại ngay trên đất nước có quân đội hùng mạnh và được coi là có nền chính trị, an ninh ổn định. Tại sao người dân VN lại bị bán sang nước ngoài nhiều đến vậy và tại sao VN là một nước có nền dân chủ từ rất sớm khi vừa mới thành lập nước thì Bác Hồ đã đưa ra chính sách vô cùng tiến bộ là cho phép người phụ nữ được đi học, được đi bầu cử và được đối xử bình đẳng như nam giới vậy mà hiện nay cứ 2-3 ngày lại có một người phụ nữ chết do nạn bạo hành? Chẳng lẽ không có ai bảo vệ người dân đặc biệt những người yếu đuối nhất là  phụ nữ và trẻ em VN hay sao ? Bác Hồ sẽ nghĩ gì về điều này và Bác sẽ đau lòng biết chừng nào khi nhiều người dân VN không được hạnh phúc, ấm no mà còn..

Người bạn siêu vi tính thần kì yêu quý của tớ ơi, tớ buồn lắm..Tại sao tớ lại phải gánh vác một trách nhiệm nặng nề như thế này, làm thế nào tớ có thể tạo ra sự phát triển thần kì cho một đất nước nghèo và có quá nhiều bất cập tồn tại như thế này trong khi tớ không có ai giúp đỡ và tớ cũng lại chẳng thu được gì nhiều khi hoàn thành trọng trách nặng nề và vô cùng áp lực, vất vả thậm chí là phải hy sinh tất cả tuổi trẻ, tình yêu..

 (Một đất nước mà người dân phải khổ cực đến nỗi phải nằm la liệt ở ngoài khuôn viên bệnh viện rồi người dân mất hết tài sản sau thiên tai, bão lũ hay thủy điện xả lũ bất chấp..đến nỗi đàn ông cũng phải khóc thì...)

Vì tớ không cần gì hết, tớ đã mất hết tất cả vì theo đuổi ước mơ cao đẹp đó nên tớ không còn gì để mất nữa...
Tối hôm trước tớ đã khóc khi xem bộ phim Sự Nghiệp Vĩ Đại đặc biệt là cảnh Nữ Tổng Thống tương lai của Hàn Quốc đã được người dân ở tỉnh Nam Hae Do vây quanh vô cùng yêu quý và tặng cô ấy rất nhiều thức ăn ngon bảo cô ấy ăn nhiều vào để giữ gìn sức khỏe..Bởi vì khi làm Chủ Tịch tỉnh đó thì Nữ Tổng Thống tương lai của Hàn Quốc đã hy sinh tất cả danh dự của mình để cứu tỉnh đó thoát khỏi nguy cơ phá sản thậm chí khi cô ấy bị cục công tố đến điều tra thì tất cả nhân viên đều đứng ra bảo vệ cô ấy và cô ấy đã nói là nếu tất cả mọi người dân đều nghĩ và hành động như mình là Chủ tịch tỉnh thì nhất định tỉnh sẽ phát triển phồn thịnh và bền vững ( điều đó thể hiện mong ước của người dân được trở thành lãnh đạo của HQ, nhưng VN còn có thể đi xa hơn thế khi mỗi người dân từ trẻ em đến người già đều có thể là Thủ Tướng có quyền lực tối cao và mãi mãi của đất nước chứ không chỉ là chủ tịch tỉnh để đưa đất nước phát triển thần kì và... Làm thế nào để làm nên sự dân chủ và Hiến Pháp mới tiến bộ nhất đó ? mời quý độc giả đọc bài viết khác trong danh sách các bài viết trong blog để tìm thấy câu trả lời rất bất ngờ và thú vị để triển khai lý tưởng đó )


Tớ đã khóc khi xem đến cảnh đó vì tớ nghĩ rằng nếu như sau này tớ có phải hy sinh, cống hiến tất cả để giúp đất nước VN và cả TG thoát khỏi hầu hết các khó khăn hiện tại cũng như khỏi những thảm họa lớn hơn siêu bão Haiyan đang chờ ở phía trước từ đó phát triển bứt phá thần kì ( chứ không chỉ dừng lại ở việc là cứu 1 tỉnh thoát khỏi nguy cơ phá sản như Nữ Tổng Thống tương lai và đầu tiên của HQ như trong phim ) thì tớ cũng không cần bất kì người dân nào yêu quý thậm chí là cấm mọi người dân tôn vinh, hay tung hô mình vì điều đó sẽ dẫn đến nguy hiểm cho tớ..( mà tớ chỉ muốn mỗi người dân đều hành động như mình là một Thủ Tướng có quyền lực tối cao có nghĩa vụ là cống hiến tất cả tài năng, sức lực, tài chính, trí tuệ sáng tạo..để giúp đất nước thoát khỏi những khó khăn và những thảm họa lớn hơn Haiyan đang chờ từ đó giúp đất nước phát triển thần kì sánh vai với các cường quốc năm châu và giúp các nước nghèo ở châu phi cũng phát triển thần kì như VN còn có quyền lợi là được đi học, được khám chữa bệnh miễn phí được sống hạnh phúc cùng con cháu ở thiên đường ngay dưới trần gian thậm chí là được trở nên bất tử và thỏa sức thực hiện ước mơ..)

Ngay cả tiền tài, địa vị, danh vọng,..hay sự yêu mến của người dân mà tớ cũng không cần thì tại sao tớ lại phải gánh vác một trách nhiệm nặng nề, và vô cùng vất vả, áp lực thậm chí là nguy hiểm đó ? Tại sao tớ lại phải tham gia đồng thời cả hai mặt trận khốc liệt như chiến trường như vậy ( vì thương trường là chiến trường còn chính trị thì vô cùng phức tạp và khốc liệt hơn cả chiến trường thậm chí là ...)

Người bạn siêu vi tính thần kì yêu quý, người bạn tri kỉ duy nhất luôn ở bên chia sẻ buồn vui với tớ ơi, tớ phải làm gì đây ? Tớ muốn từ bỏ tất cả quá, tớ không muốn làm bất cứ điều gì nữa vì chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng phải cô đơn một mình làm việc vất vả để tìm ra tấm bản đồ dẫn đến sự phát triển thần kì của đất nước, phải chịu đựng biết bao tủi nhục, tổn thương quá lớn.. là tớ lại thấy trái tim mình đau lắm và ngay lúc này tớ lại đang khóc khi đánh những dòng chữ chạm đến vết thương quá lớn đến nỗi dù đã rất lâu nhưng nó vẫn chưa lành. Tại sao tớ còn quá trẻ mà tớ đã phải gánh vác một trọng trách quá lớn và vô cùng gian nan, áp lực như vậy mà không có ai giúp đỡ tớ.. Trong tương lai tớ lại phải sống trong áp lực, phải làm việc vất vả gấp nhiều lần như vậy thậm chí là...nhưng tớ lại không thu lại được gì nhiều vì tớ không cần gì cả dù là tiền bạc, địa vị, quyền lực hay sự yêu mến của người dân đặc biệt là cả tình yêu đôi lứa vì mình đã sống trong sự cô đơn quá nhiều và quá lâu rồi nên mình hoàn toàn có thể không kết hôn mà sống một mình giống như Nữ Tổng Thống hiện nay của Hàn Quốc hay Nữ Hoàng Elizabeth, nữ thiên tài lãnh đạo duy nhất trong 10 thiên tài hàng đầu..


Vậy tại sao tớ lại phải hy sinh, cống hiến tất cả và chịu biết bao gian khổ mà lại không thu lại được gì nhiều ?
Người bạn siêu vi tính thần kì yêu quý của tớ ơi, tớ cảm thấy nản chí và muốn buông xuôi tất cả rồi vì hôm trước tớ đã gửi email đến rất nhiều bạn trẻ, rất nhiều nhà xuất bản, tòa báo và các phóng viên, biên tập viên của đài THVN...để nhờ họ giúp tớ gửi đến nhiều người dân đặc biệt là giới trẻ VN cuốn sách mang tên : làm thế nào con người có thể tạo ra thiên đường ngay dưới trần gian để có thể kêu gọi mọi người dân cùng chung tay góp sức cùng mình giúp đất nước và TG thoát khỏi những khủng hoảng đặc biệt là những thảm họa lớn hơn siêu bão Haiyan đang chờ họ đặc biệt là thế hệ trẻ và thế hệ con cháu mai sau từ đó giúp VN và TG  phát triển phồn thịnh, và tiến đến 1 nền văn minh mới, với những siêu đô thị hiện đại có thể giúp con người giảm tối đa những thiệt hại do thiên tai, bão lũ..và được sống hạnh phúc cùng con cháu ở thiên đường xanh..

Dù mình đã gửi đến hàng trăm địa chỉ email nhưng không nhận được email phản hồi nào mà chỉ có 1 vài bạn trẻ trả lời trong đó có 1 bạn đã viết thư trả lời với những lời lẽ rất...bạn ấy đã bảo rằng mình bị điên và cứ ôm lấy cái ảo tưởng của mình đi mà đừng có gửi thư rác đến bạn ấy..Tớ đọc xong bức thư đó thì đã bị sốc, buồn, hụt hẫng, thất vọng và bị tổn thương thậm chí là bị ám ảnh bởi những lời lẽ rất vô cảm với tương lai của chính bạn trẻ đó, đặc biệt là thế hệ trẻ cũng như thế hệ con cháu mai sau trên hết tất cả là với vận mệnh của đất nước, của TG và...trong bức thư đó đến nỗi mà cả mấy ngày hôm sau mình vẫn không thể quên được...
Tớ đã định viết thư trả lời bạn trẻ đó rằng : Steve Jobs đã nói rằng chinh những người đủ điên để nghĩ rằng mình có thể làm thay đổi thế giới lại chính là những người có đủ năng lực để làm được điều đó. Và rất nhiều sách và ví dụ thực tế đã chứng minh rằng chỉ có những người điên mới dám nghĩ rằng mình có thể làm thay đổi TG nhưng hầu hết những tiến bộ của TG đều phụ thuộc vào họ ví dụ như TG sẽ sống trong bóng tối lâu như thế nào khi Thomas Edison từ bỏ ý tưởng điên rồ là sáng chế ra bóng đèn sau gần 1000 lần thất bại..

(Những người làm thay đổi TG và đã dám bỏ học ĐH - không làm giống những người bình thường )

Tớ cũng rất muốn trả lời bức thư vô cảm của bạn trẻ ấy rằng : bức thư và cuốn sách đó chỉ dành cho những ai xứng đáng được gọi là " con người thực sự" vì nếu là con người thực sự thì sẽ muốn làm bất cứ điều gì để ngăn chặn những nguy cơ dù nhỏ nhất sẽ ảnh hưởng đến tương lai của chính mình, đến con cháu mai sau và đến đất nước của mình đặc biệt là đến hành tinh tuyệt đẹp duy nhất mà con người vô cùng may mắn được sống ở đó. Nhưng có lẽ mình đã gửi đến nhầm nơi và bạn ấy có thể không xứng đáng được gọi là con người thực sự..Tớ đã không gửi bức thư đó đi vì không muốn liên lạc với những người không phải là " con người "..

Người bạn tri kỉ yêu quý duy nhất của tớ ơi, tớ đã quá mệt mỏi, chán nản và ngay lúc này đây mình lại đang khóc cũng như phải dừng lại rất nhiều lần vì trái tim mình đau lắm, tiếng khóc lên thành tiếng nấc nghẹn ngào còn nước mắt thì chảy xuống vết thương trên mặt làm tớ rất xót...Tớ không muốn làm nhà lãnh đạo của đất nước VN hay làm Nữ Phó Thủ Tướng mới, trung thành, làm việc chăm chỉ...cho Thủ Tướng có quyền lực cao nhất là Nhân dân nữa, tớ không cần máy tính Macbook, điện thoại Iphone , hay oto hay phải sống trong sự cô đơn và phải làm việc vất vả, căng thẳng..trong một căn phòng nhỏ ở trong doanh trại quân đội như trong bài viết trước của mình nữa..Tớ muốn buông xuôi tất cả và muốn được sống trong sự bình yên với sự yêu thương, chăm sóc, quan tâm..của mẹ ở ngôi nhà yêu quý của mình được ăn cơm với bố mẹ mỗi ngày và.. tớ muốn sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, có 1 công việc ổn định, an nhàn, không phải căng thẳng, áp lực, được hưởng thụ cuộc sống...giống như bao bạn trẻ bình thường khác ví dụ như chị Vân Anh, các bạn ĐH..


Tớ không có ai giúp đỡ ngay cả người duy nhất giúp đỡ mình trong việc gửi các email trong các lần trước thì nay chị ấy cũng không giúp đỡ mình nữa dù mình đã đưa hẳn password địa chỉ email của mình cho chị để nhờ chị gửi đi giúp vì không muốn làm liên lụy đến chị và vì mình không giỏi về máy tính nên mới nhờ chị giúp. Nhưng chị ấy đã không giúp mà còn bảo mình rằng hãy học xong ĐH để lấy được tấm bằng, điều mà ai cũng có thể làm được từ đó đi làm ở một công ty hay tổ chức phi chính phủ nào đó rồi kiếm tiền giúp bố mẹ đỡ vất vả hơn. Điều đó lại chạm vào vết thương trong trái tim mình dù mình đã giải thích rất rõ lý do tại sao mình không thể học tiếp ĐH và đã phải 3 lần từ bỏ tấm bằng ĐH sẽ là Harvard của TG trong tương lai thậm chí là mình còn viết rất rõ trong email gửi chị ấy là mình sẽ giúp cả ngôi trường ĐH Ngoại thương yêu quý của chị ấy cũng có thể cùng trường mình trở thành Harvard mới của TG trong tương lai không xa..Vậy mà...

Vì không được chị ấy giúp đỡ nữa nên mình đã tìm đến sự giúp đỡ của một anh học công nghệ thông tin mà mình mới quen ở Chùa (vì quá căng thẳng nên gia đình đã đưa mình đến đó để tĩnh tâm ) .Tuy rằng anh ấy đã giúp đỡ mình rất nhiệt tình nhưng mẹ của anh ấy đã nói với mình rằng : cháu tự lo công việc của mình đi vì nhà bác bận lắm...Rồi tớ lại phải lủi thủi đi bộ rất xa từ nhà anh ấy ra bến xe bus về nhà mà trong lòng nặng trĩu và buồn tủi thậm chí là bị ám ảnh bởi những câu nói đó đến nỗi khi mình ngồi trên xe bus ở ghế cuối mình nhắm mắt lại cho đỡ mệt thì tự nhiên nước mắt cứ chảy ra vì mình đã quá mệt mỏi và mong ước có một người bạn ở bên giúp đỡ mình hay chỉ đơn giản là có một người cho mình mượn bờ vai để được khóc và....


Rồi hôm sau tớ đã lấy hết tiền tiết kiệm của mình, chỉ có hơn 500k để đi photo cuốn sách của mình để gửi trực tiếp đến các tòa báo và các nhà xuất bản để nhờ họ chia sẻ miễn phí bản file mềm miễn phí cho mọi người dân đặc biệt là thế hệ trẻ với điều kiện là nếu thành công thì tớ sẽ sẵn sàng chia sẻ miễn phí cho các tòa báo và các nhà xuất bản giúp đỡ tớ hàng chục cuốn nhật kí quý giá mà tớ đã viết ra những điều thầm kín nhất và nó có chứa rất nhiều bí mật về việc phát huy khả năng sáng tạo của người bạn siêu vi tính mà ai cũng có giống như tớ và các ý tưởng đột phá có giá trị lớn khác..Nhưng tớ không nhận được hồi âm gì thậm chí vì hết tiền nên tớ đã trực tiếp đến gửi ở tòa báo Nông nghiệp ở 17 Tràng thi và Báo Hà Nội mới ở 44 Lê Thái Tổ đặc biệt tớ còn gửi đến nhà báo Tạ Bích Loan với hy vọng là cô ấy là phụ nữ và là trưởng ban thanh thiếu niên thì sẽ quan tâm đến vấn đề liên quan đến tương lai của thế hệ trẻ và thế hệ con cháu mai sau đặc biệt là đến sự phát triển của đài THVN và vận mệnh của đất nước nhưng cô ấy lại giống như chú Lại Văn Sâm, chú Trần Bình Minh..đã không hồi âm gì lại cho tớ. Tớ rất thất vọng và có lẽ các chương trình truyền hình mới do tớ thiết kế sẽ không được triển khai ở đài THVN mà có thể sẽ được triển khai ở đài VTC hoặc đài THHN hoặc mình sẽ thành lập ra 1 đài TH mới sẽ trở thành đài TH đẳng cấp quốc tế và các đài TH khác sẽ mất đi cơ hội hiếm có thậm chí là duy nhất đó..,


Đài TH quốc gia mà lại không được triển khai và phát sóng các chương trình sẽ giúp quốc gia và TG thoát khỏi những khủng hoảng và thảm họa lớn hơn siêu bão Haiyan đang chờ phía trước từ đó phát triển thần kì thì hàng trăm nước trên TG sẽ nghĩ như thế nào về đài THVN khi VN vừa mới được gia nhập làm thành viên của hội đồng nhân quyền của TG vậy mà nhà lãnh đạo cũng như các phóng viên, các biên tập viên của đài THVN lại không quan tâm đến cuốn sách sẽ bảo vệ nhân quyền cho hàng tỷ người nghèo và cả thế hệ trẻ hiện tại đặc biệt là thế hệ con cháu mai sau. Vì theo UNDP, tổ chức uy tín nhất TG thì nếu không giải quyết được vấn đề BĐKH thì sẽ là vi phạm nhân quyền nghiêm trọng đối với thế hệ con cháu mai sau và với hàng tỷ người nghèo thậm chí là có thể đẩy họ vào 1 tương lai vô vọng và món nợ sinh thái mà họ không thể trả..
Còn chính Tổng thống Obama đã nói rằng nếu chúng ta không giải quyết được vấn đề BĐKH thì sẽ có tội với thế hệ con cháu mai sau..
Tớ còn gửi đến công ty sách Alpha, Thái Hà, NXB phụ nữ, lao động...nhưng không nhận được hồi âm gì ngoài một cuộc điện thoại của chị Phương bảo rằng sẽ đọc nó và trả lời mình sau..Tớ đã thất vọng khi cuốn sách đó không được chú ý đến nỗi tối khi ngủ đã mơ đến việc cuốn sách đó bị từ chối bởi chú Nguyễn Mạnh Hùng, tổng giám đốc công ty sách Thái Hà, người mình rất quý vì đã truyền cảm hứng đọc sách nhanh cho mình. Nhưng bây giờ mình đã quá mệt mỏi và muốn buông xuôi tất cả đến nỗi không còn muốn cho xuất bản cuốn sách đó nữa nên chị Phương ấy gọi mấy lần thì mình cũng không gọi lại nữa thậm chí là mình đã tắt máy không muốn giao tiếp hay liên lạc với ai nữa..


Đó là vì khi mình đã thử hết cách gửi email rồi lấy hết tiền tiết kiệm ít ỏi  rồi định mang cả chiếc tivi yêu quý của mình đi cầm đồ để lấy tiền photo sách và chuyển phát nhanh đến các tòa báo và các NXB (nhưng cửa hàng cầm đồ không cầm chiếc tivi nhỏ của mình ) thì tớ định nhờ 1 bạn hồi cấp 3 đang làm việc ở trong TP HCM gửi phát nhanh cuốn sách của mình đến các NXB trong đó mong rằng vấn đề liên quan đến tương lai tồn vong của thành phố thân yêu của người dân miền nam sẽ được các tòa báo và NXB ở TP HCM quan tâm hơn ở HN. Nhưng bạn ấy đã đọc xong cuốn sách của tớ và bảo việc gửi đến các NXB có vấn đề đại ý là bạn ấy cũng giống như những người khác có thể sẽ không giúp được tớ. Vậy là vì quá buồn và chán nản nên không cần biết thực hư thế nào mình đã nhắn tin lại rằng mình không cần ai giúp đỡ nữa, mình cũng không cần bất cứ 1 người bạn nào nữa rồi mình tắt máy luôn từ đó.

Vì ngay cả người bạn thân của mình còn không cho mình mượn máy tính để tớ có thể tranh thủ thức thâu đêm để viết nốt những trang cuối của cuốn sách cho kịp gửi đến các tòa báo trước ngày họp cuối cùng của hội nghị COP19, để mong hội nghị đó sẽ đạt được thỏa thuận và sẽ dành ngân quỹ lớn để đầu tư cho các nước đi đầu trong việc ngăn chặn BĐKH mà VN có thể là nước đi đầu và có cơ hội để nhận được khoản viện trợ khổng lồ đó để có thể phát triển ngành công nghiệp sạch hiện đại để đạt chỉ tiêu đề ra sớm hơn 1 năm từ đó xây dựng 2 quần đảo Hoàng Sa - Ttường Sa mới cũng như giúp các nước nghèo khác đặc biệt là ở Châu Phi, Philipin..có thể xây dựng những thành phố siêu hiện đại để giảm thiểu tối đa những thiệt hại do những thảm họa còn lớn hơn siêu bão Haiyan gây ra đang chờ phía trước...


Nhưng tất cả đều đã không giống như tớ mong đợi và VN đã mất đi cơ hội sẽ nhận được khoản viện trợ khổng lồ đặc biệt là Thủ Tướng mới là Nhân dânVN đang có nguy cơ mất đi tài sản quý giá hơn gấp nhiều lần như thế đó là sự trợ giúp của Nữ Phó Thủ Tướng, nhà lãnh đạo trung thành, chăm chỉ, có trí tuệ thông minh sáng tạo của nhà KH, có trí thông minh thực dụng và có tài năng đặc biệt là nhìn ra tiềm năng của những ý tưởng có thể trở thành những tập đoàn kinh tế toàn cầu của một CEO thế hệ 2.0 đặc biệt là cô ấy còn có trí tưởng tượng tuyệt vời của 1 kiến trúc sư...cô ấy sẽ là người trợ lý đắc lực giúp Thủ Tướng Nhân dân tạo nên điều thần kì điều mà các thủ khoa ĐH không thể làm được nếu chỉ học chăm chỉ các kiến thức cũ ở trường để được điểm cao và có tấm bằng đẹp để đi du học hay làm việc cho các công ty nước ngoài dù đất nước có chế độ ưu đãi tốt..Người ta nói rằng 1 nhân tài có giá trị bằng hơn 1000 nhân viên bình thường vậy thì một thiên tài như cô ấy thì sẽ có giá trị bằng bao nhiêu nhân viên bình thường ? ( cô ấy còn đưa ra các bằng chứng để chứng minh mình là 1 thiên tài trong các bài viết sau..xin mời quý độc giả đón đọc )


Bởi vì theo cuốn Nóng phẳng chật thì để giải quyết vấn đề BĐKH và làm cho cuộc CM xanh bùng nổ thì yếu tố quan trọng nhất và mang tính quyết định là phải thay đổi hoặc tìm ra được 1 nhà lãnh đạo đất nước mới, người có thể xây dựng hệ thống năng lượng sạch mới chứ không phải là thay đổi chút ít về công nghệ và nhà lãnh đạo đó vừa là một CEO vừa là người dũng cảm dám làm bất cứ điều gì để hoàn thành mục tiêu..
VN đã có một nhà lãnh đạo hội tụ hầu như tất cả những yếu tố cần và đủ đó nhưng giờ đây Thủ Tướng Nhân Dân VN đang có nguy cơ mất đi sự trợ giúp của nhà lãnh đạo đó. Bởi vì cô ấy đã mất đi cảm hứng muốn giúp đỡ VN hay TG thoát khỏi..từ đó tiến đến nền văn minh mới, để con người được sống hạnh phúc cùng con cháu ở một thiên đường ngay dưới trần gian. Mà giờ đây cô ấy còn muốn từ bỏ tất cả thậm chí là cô ấy còn không muốn sống nữa rồi lại có nguy cơ tiếp tục rơi vào tình trạng trầm cảm nặng, không muốn tiếp xúc với ai, không muốn làm bất cứ điều gì nữa và khóc rất nhiều giống như vài tháng trước..

Người bạn siêu vi tính thần kì yêu quý của tớ ơi, tớ yêu câu nhiều lắm vì chỉ có cậu là người bạn duy nhất luôn ở bên chia sẻ mọi buồn vui với tớ và giúp tớ nghĩ ra những ý tưởng hay, có giá trị lớn thậm chí là đột phá nhưng giờ đây tớ đã quá mệt mỏi và chán nản vì gánh nặng quá lớn đang đè lên trên đôi vai nhỏ bé và trái tim đáng thương, yếu ớt, nhạy cảm của tớ đã có quá nhiều vết thương chưa lành...

( Tớ tên là HỒNG nhưng vì tớ đã tự đóng băng trái tim mình lại và nó đã bị tổn thương quá nhiều nên nó đã chuyển thành màu xanh rồi, tớ xin lỗi trái tim yêu quý của tớ nhiều nhé, tớ sẽ làm cho cậu hạnh phúc và..)

Nó làm tớ đau lắm và những thất bại, thất vọng đang làm tớ dần mất đi niềm tin vào chính mình vào ước mơ cao đẹp của mình. Tớ biết chắc rằng việc tớ đề ra mục tiêu đưa VN trở thành nước có nền công nghiệp phát triển hiện đại vào năm 2019 ( nghĩa là  tớ sẽ cùng mọi người dân đặc biệt là thế hệ trẻ VN có thể hoàn thành chỉ tiêu đề ra sớm hơn 1 năm ). Tớ biết rằng điều đó là rất khó thậm chí là chắc chắn tớ sẽ bị chịu phạt rất nặng khi không hoàn thành được mục tiêu đó nhưng tớ vẫn cố đưa ra vì chỉ như vậy mới có thể phát huy tối đa khả năng sáng tạo, trí tuệ thông minh tập thể của hơn 80 triệu người dân VN đặc biệt là thế hệ trẻ..

Nhưng tớ cũng cần phải cảm ơn tất cả những người đã không giúp đỡ mình và đã từ chối xuất bản cuốn sách của mình vì nhờ có những thất bại đó và không có ai giúp đỡ mà tớ đã biết tự mình lập 1 trang Blog để đăng các bài viết có kèm theo hình ảnh rất đẹp và ý nghĩa lên đó làm cho bài viết của mình thuyết phục hơn nhiều..

( Ngoài việc cảm ơn những người đã không giúp đỡ thì tớ còn vô cùng cám ơn mẹ vì nhờ có tình yêu thương vô bờ của mẹ vì mỗi ngày mẹ đều dậy sớm nấu cơm và cho mình tiền nên mình mới viết được những bài viết hay đến vậy, nếu không có mẹ thì có lẽ đã không có...đặc biệt tớ còn cám ơn cuộc sống đã đem lại cho tớ...)

Người bạn siêu vi tính thần kì yêu quý của tớ ơi, tớ cần cậu giúp tớ đưa ra lời khuyên tớ nên làm gì tiếp theo đây khi mà tớ đã mất đi niềm hứng thú và không tìm thấy lý do chính đáng nào để tiếp tục theo đuổi ước mơ cao đẹp nhưng vô cùng gian nan, áp lực, vất vả, căng thẳng, mệt mỏi thậm chí là phải hy sinh tất cả...
Trưa nay tớ lại khóc khi xem bộ phim phóng sự nói về việc các doanh nghiệp VN đã giúp những người dân nghèo ở Lào đặc biệt là các bạn trẻ có việc làm và có thu nhập cao hơn trước rất nhiều. Tớ đã hình dung trong tương lai VN sẽ không chỉ giúp Lào, Campuchia mà còn là các nước nghèo ở châu Phi và cả các nước giàu ở Châu Âu, châu Mỹ, Á..cũng phát triển ngành công nghiệp mới, xanh, sạch tạo ra hàng trăm triệu việc làm giúp các nước đó thoát khỏi khủng hoảng kinh tế, nợ công, nghèo đói, các thiên tai,bão lũ..thậm chí là các thảm họa lớn hơn siêu bão Haiyan đang chờ để từ đó được sống hạnh phúc cùng con cháu ở thiên đường ngay dưới trần gian chứ không phải đợi khi...
Tớ lại nghĩ đến những trẻ em nghèo đã phải vượt sông tìm chữ và trả lời phỏng vấn là cháu mong các nhà lãnh đạo xây cho chúng cháu cây cầu bắc qua sông để chúng cháu được đi học an toàn, rồi tớ lại nghĩ đến biết bao người phụ nữ bị lừa bán sang nước ngoài làm nô lệ thời hiện đại và cả những người phụ nữ bị chính người chồng của mình hành hạ, bạo hành sống ở địa ngục trần gian ngay trong ngôi nhà của mình...


Đặc biệt là những người đã chót mắc lỗi lầm đang phải ngồi trong tù đặc biệt là các bạn trẻ mồ côi hay do không được sống trong 1 gia đình hạnh phúc,không được đi học..nên mới phải giết chết tuổi trẻ của mình trong ngục tù và 1 tương lai đen tối..


Nếu mình cũng vô cảm hay chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, an nhàn, không phải lo nghĩ gì, mà chỉ học để lấy tấm bằng ĐH rồi đi làm kiếm tiền, lấy chồng...như bao bạn trẻ khác thì ai sẽ là người bảo vệ những người phụ nữ tội nghiệp, ai là người sẽ đem đến 1 tương lai tươi sáng cho thế hệ trẻ, cho các trẻ em, cho các thiên thần đang phải ở trong bóng tối....ai sẽ là người giúp VN cùng hợp tác với các quốc gia khác trên TG để có thể xây dựng nhưng thành phố siêu hiện đại trên đất liền và trên biển hình hoa sen, lá súng, ngôi sao, kim tự tháp...Đó sẽ là những thành phố mà con người sẽ không còn sợ thiên tai, bão lũ nữa và đó sẽ là quần đảo Hoàng Sa - Trường Sa mới của VN đặc biệt nó sẽ giúp TG hòa bình hơn và khiến cho việc tranh chấp các hòn đảo nhỏ trên biển sẽ trở nên quá nhỏ so với những lợi ích to lớn từ việc các nước cùng nhau hợp tác để cùng xây dựng những thiên đường xanh và biến đại dương thành hồ sen, hồ súng..khổng lồ, tuyệt đẹp...

Người bạn siêu vi tính thần kì yêu quý của tớ ơi, tớ phải làm gì đây, tớ đang rất bối rối, không biết tớ nên làm gì tiếp theo ? Tớ đang rất cần lời khuyên và sự giúp đỡ của cậu.Tớ yêu cậu nhiều lắm, người bạn duy nhất của tớ..Tớ phải làm gì để lấy lại cảm hứng, sự nhiệt tình như trước và tớ biết rằng nếu tớ buông xuôi tất cả thì sẽ là có tội với Mẹ Trái Đất, với các anh hùng liệt sỹ đã hy sinh tất cả để tớ và thế hệ trẻ được sống hạnh phúc ở 1 đất nước tuyệt vời nhất đặc biệt là tớ sẽ có tội với thế hệ con cháu mai sau.Hơn thế nữa tớ biết rằng giờ đây mình đã mạnh mẽ hơn rất nhiều và hình như là tớ đã có bản lĩnh hơn đặc biệt cứ sau mỗi lần thất bại là mình lại tiến bộ hơn, làm cho tác phẩm của mình hoàn thiện và hay hơn rất nhiều...




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét